1. Quá trình điều tra vụ án
Ở phần 1, chúng ta đã có những chứng cứ khi khám nghiệm hiện trường, thu được dấu giày xác định là của hung thủ và dấu vân tay trên nắm tay cửa chính. Cùng lời khai của bà Phương về hung thủ tên là Liêm, nhà cùng xóm. Cơ quan điều tra đã nhanh chóng xác định đối tượng tên là Huỳnh Thanh Liêm (sinh năm 1996), nơi cư trú Ấp A, xã A huyện Cao Lãnh, tỉnh Sóc Trăng. Qua điều tra sơ bộ thì Liêm hiện đang làm thuê (ngư phủ), hiện đang sống cùng bố mẹ, chưa có vợ con.
Sau khi xác định được đúng đối tượng, cơ quan điều tra huyện Cao Lãnh đã lập tức ra lệnh bắt khẩn cấp đối với Liêm, khi đến nhà thì nhà Liêm không sáng đèn (nhà cách nhà nạn nhân khoảng 1km), bố mẹ Liêm đang ngủ khi thấy đội cảnh sát đến đã rất bất ngờ, khi được hỏi đến con trai đâu thì họ chỉ vào trong phòng ngủ. Đội cảnh sát xông vào, Liêm vẫn đang ngủ, không có ý định dậy, cho đến khi Điều tra viên đến lay bắt ngồi dậy Liêm mới dậy, mặc áo. Lúc này Liêm vẫn trong trạng thái ngái ngủ, không quan tâm và cũng không có một chút lo sợ, hối lỗi về hành vi mà mình đã gây ra. Đội cảnh sát đọc lệnh bắt khẩn cấp và tiến hành áp giải Liêm về cơ quan để điều tra, Liêm chỉ im lặng suốt quá trình di chuyển và cũng không kêu oan. Dường như đã ngầm thừa nhận hành vi của mình, bỏ mặc mọi chuyện diễn ra.
Sau khi bố mẹ Liêm nghe đọc lệnh đã hết sức hốt hoảng, mẹ Liêm đã khóc vì không ngờ con trai mình có thể làm ra hành vi như vậy và cũng không ngừng kêu rằng oan uổng cho con trai bà, bố Liêm cũng không nghĩ là con mình thực hiện hành vi phạm tội nên đã không chịu cho đội điều tra dẫn Liêm đi, cho đến khi Điều tra viên nói rằng sẽ trả lại tự do nếu quá trình điều tra xác minh Liêm không phải hung thủ thì hai ông bà mới nhường đường cho các anh cảnh sát đưa Liêm đi.
Buổi sáng hôm sau, khi bố mẹ của Liêm được triệu tập đến cơ quan điều tra để lấy lời khai về sự việc tối hôm xảy ra vụ việc, hai người đều cho biết là mình ngủ sớm, không biết gì, những ngày thường Liêm cũng hay đi về khuya nên bố mẹ cũng không quan tâm đi đâu, làm gì. Hơn nữa, Liêm nghiện ma túy nên có những lúc đi cả đêm không về bố mẹ cũng không làm gì được, nói thì không nghe, mà con thì đã lớn nên bố mẹ không thể đánh mắng. Ngoài những lần lên cơn nghiện và dùng thuốc thì Liêm rất chăm chỉ, hiền lành, làm việc siêng để không phải xin tiền bố mẹ mua ma túy để sử dụng. Tuy nhiên, vì Liêm nghiện ma túy nên trong xóm và khu vực xung quanh cũng có nhiều người không hoan nghênh khi con họ đến, nhiều chỗ thấy con họ đến xin làm thì không nhận nên Liêm cũng gặp rất nhiều khó khăn, song không hề trách mắng hay trộm tiền của bố mẹ, những lúc bí quá thì con xin tiền, là bố mẹ thương con nên ông bà vẫn cho con tiền để mua ma túy.
Có thể thấy, theo lời khai của bố mẹ Liêm thì Liêm là một người con hiền lành, ngoan ngoãn, thương bố mẹ, chăm chỉ sẽ không thể thực hiện hành vi phạm tội một cách man rợ như vậy được. Hơn nữa nhà ông bà và nhà nạn nhân cũng có quen biết, láng giềng với nhau, bà Phương cũng nhiều lần nói chuyện về việc Liêm nghiện ma túy nhưng cũng không thấy tỏ thái độ gì đối với con mình nên hai ông bà là bố mẹ Liêm cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào mà con mình lại có thể đâm giết họ được.
Tuy nhiên, có thể một người bề ngoài luôn hiền thành, tốt bụng nhưng sâu trong họ cũng là một con thú, chỉ là họ kiểm soát được tốt con thú dữ này. Khi không còn kiểm soát được hoặc muốn cho con thú này bộc phát ra ngoài thì có thể làm ra được những điều không tưởng đến nhường nào.
Khi đến nhà Liêm, qua khám xét thì thu giữ một con dao dính máu nghi là hung khí gây án mà một cái khẩu trang dính máu trong sọt rác, phát hiện trên đối dép lê của của Liêm cũng có vết đỏ nghi là máu, các đồ vật này đã được thu thập và mang đi giám định. Kết quả giám định cho thấy, trên lưỡi dao cán vàng dài 21,5 cm thấy lẫn nguồn AND, trong đó xác định trùng với kiểu gen của bà Phương, trên khẩu trang, dép lê nhựa đều có dính máu người, phân tích được là máu của bà Phương. Hơn nữa, dấu vết dép để lại hiện trường trùng khớp với đôi dép lê thu tại nhà của Liêm. Khi có những căn cứ này, cơ quan điều tra đã ra quyết định khởi tố bị can đối với Liêm về tội giết người.
Quá trình lấy lời khai, ban đầu Liêm không trả lời bất cứ câu hỏi nào của cơ quan điều tra, về sau Liêm đã chịu phối hợp và trình bày như sau: Chiều hôm xảy ra vụ án, Liêm có sử dụng ma túy, khoảng 15 giờ chiều Liêm đi ra đường và đi qua nhà bà Phương thì thấy bà đang cắt rau trước nhà, do ảnh hưởng của thuốc sinh ra ảo giác nên Liêm nghĩ rằng bà Phương đang nói xấu mình nên đã nảy sinh ý định dùng dao đâm bà Phương, nhưng lúc đó do chưa có dao nên Liêm đã quay trở về nhà. Tuy nhiên, ý nghĩ đâm bà Phương vẫn chưa hết, Liêm lại tiếp tục sử dụng ma túy, sau đó lấy một cây dao thái lan can bằng nhựa màu vàng giấu vào trong lưng quần rồi đi ra nhà bà Phương một lần nữa nhưng lúc này không thấy bà ở nhà nên Liêm đã đi chỗ khác để lượn lờ mà không có mục đích gì. Đến khoảng 19 giờ cùng ngày, Liêm lại quay lại nhà bà Phương tìm cách để thực hiện hành vi phạm tội nhưng lúc đó đang còn giờ mọi người ăn cơm, hàng xóm xung quanh đều sáng điện nên Liêm chưa thể thực hiện được hành vi mà núp ở bụi cây gần nhà bà Phương để chờ thời cơ là khi hàng xóm đã tắt điện đi ngủ mới tiến hành phạm tội. Đến khoảng 22 giờ khi mà thấy bà Phương và hàng xóm đã tắt đèn, đóng cửa đi ngủ thì Liêm mới ra khỏi chỗ bụi cây. Loay hoay một lúc thì Liêm thấy rằng cửa chính nhà bà PHương đã đóng cửa, đi ra cửa sau thì cửa không khóa nên Liêm đã mở cửa vào, nhưng không may là cửa sau dẫn vào nhà bếp, để vào nhà chính thì còn qua một cánh cửa nữa nhưng đã bị khóa. Liêm bước đến nấp gần tủ lạnh để nghĩ cách làm sao cho bà Phương ra mở cửa, suy nghĩ một hồi Liêm đã nghĩ ra cách là tạo tiếng động để chủ nhà ra kiểm tra và mở cửa. Bởi vì thông thường có tiếng khả nghi mọi người đều sẽ ra xem. Vì vậy, Liêm đã dùng tay phải mở ra, đóng vào cửa tủ lạnh để tạo tiếng động. Đúng như dự đoán, khi nghe tiếng động lạ lúc nửa đêm, bà Phương đã dậy và ra mở cửa. Nghe tiếng bước chân đến gần và tiếng mở khóa cửa, Liêm đã đứng lên đi về phía cửa, dao hướng về phía trước, ngay lúc bà Phương mở cửa bước ra, Liêm đã xông đến, lấy dao đâm vào bụng bà Phương. Nếu bà không kêu lên tôi sẽ chỉ đâm và ta xong về, nhưng bà ta kêu lên và chồng bà là ông Thành từ phòng ngủ ra con la lớn, sợ bị phát hiện nên Liêm đã chạy đến đâm ông Thành, Liêm đâm nhiều nhát cho đến khi thấy ông nằm im không còn kêu la nữa nên tưởng là ông đã chết nên mới dừng hành động và đi về nhà.
Nghe đến đây, đội cảnh sát điều tra đã có rất nhiều thắc mắc về hành vi của Liêm, vì vậy đã hỏi thêm một vài câu hỏi để làm rõ trạng thái tâm thần lúc gây án của Liêm như nào, họ nghi ngờ Liêm có vấn đề về thần kinh.
2. Phương án giải quyết vụ án
Sau khi thấy có dấu hiệu của tội giết người không thuộc thẩm quyền điều tra của mình, Đội cảnh sát điều tra công an huyện Cao Lãnh đã lập hồ sơ để chuyển vụ án lên cho Công an tỉnh Sóc Trăng là cơ quan có thẩm quyền điều tra tiến hành điều tra vụ án, đồng thời Đội điều tra huyện Cao Lãnh vẫn phối hợp, hỗ trợ công an tỉnh trong quá trình điều tra.
Kết luận giám định pháp y về thương tích của Trung tâm pháp y Sở Y tế tỉnh Sóc Trăng, kết luận như sau:
- Đối với bà Phương: Tổng tỷ lệ tổn thương cơ thể do thương tích gây nên là 50% trong đó vết nặng nhất là vết đâm dưới hạ sườn phải, gây thủng 02 lỗ đại tràng, phải phẫu thuật khâu lỗ thủng và làm ống dẫn lưu vùng bụng. Tổn ở vùng bụng này nằm ở vùng nguy hiểm đến tính mạng.
- Đối với ông Thành: Tổng tỷ lệ tổn thương cơ thể do thương tích gây nên là 26%, trong đó vết nặng nhất là vết đâm vùng bụng, làm rách phúc mạc, rách dây chằng liền gan, ngoài ra còn có vết đâm sau nách làm tràn máu màng phổi.
Có thể thấy, các vết đâm của Liêm đều là những vết chí mạng, gây tổn thương nặng cho nạn nhân, nếu không kịp thời cứu chữa có thể sẽ không qua khỏi. Hơn nữa, Liêm không chỉ thực hiện hành vi này với một người mà còn hai người và có dấu hiệu của hành vi “phạm tội đến cùng” bởi vì Liêm từ khi bắt đầu có ý định đâm bà Phương mặc dù đã về nhà, có một khoảng thời gian bị gián đoạn nhưng vẫn không từ bỏ ý định thực hiện hành vi phạm tội này.
Khi được cơ quan điều tra hỏi vì sao lại nảy ra ý định đâm bà Phương, ý định này phát sinh từ khi nào Liêm đã khai như sau: Liêm bị nghiện ma túy, trong ngoài thôn có nhiều lời bàn tán, xì xào về những người nghiện nhất là mấy người lớn tuổi. Liêm không biết rõ là ai, hôm đó khi đi qua nhà bà Phương, thấy bà đang lúi húi trong vườn, thầm nghĩ là bà này cũng hay nói xấu mình nên nảy ra ý định đâm bà Phương, có lẽ lúc đó một phần cũng do còn phê thuốc nên không nghĩ gì khác, trong đầu chỉ có ý định đâm bà Phương vì bà sẽ nói xấu mình.
Điều tra viên tiếp tục hỏi vì sao lại đâm ông Thành trong khi ý định chỉ là đâm bà Phương, hơn nữa bà Phương chưa chết mà Liêm đã bỏ về sau khi tưởng ông Thành chết. Liêm khai, ban đầu chỉ muốn đâm bà Phương, do ông Thanh xuất hiện và hét lớn, Liêm trình bày lúc đó mà ông Thành không ra ngoài, đóng cửa ở trong phòng có lẽ Liêm đã không đâm ông. Còn vì sao Liêm lại k tiếp tục đâm bà Phương thì Liêm trả lời thấy ông Thành đã chết, mà bà Phương cũng đã ra cửa chính, lúc đó Liêm không còn muốn đâm nữa nên bỏ về.
Điều tra viên hỏi, khi về bị can đã về bằng đường nào. Liêm khai rằng mình về bằng cửa chính, lúc đó ông Thanh bật điện, khi thấy ông Thành nằm im tưởng là đã chết nên Liêm về luôn, hơn nữa từ vị trí phòng ngủ ra bằng cửa chính sẽ nhanh hơn. Về đến nhà, Liêm thấy buồn ngủ nên đã dùng khẩu trang mình đang đeo lau vết máu trên dao và cất dao về ống đũa trong nhà bếp (vị trí ban đầu lấy dao), thấy người mình bẩn, có mùi máu tanh nên Liêm đã đi thay áo, rửa tay chân và đi ngủ. Cho đến khi cơ quan công an đến Liêm mới tỉnh dậy.
Khi được Điều tra viên hỏi là cảm giác như nào khi dùng dao đâm vào người bà Phương và ông Thành, Liêm đã nói như này: “Ban đầu cảm giác như đã đạt được mục đích nên rất thoải mái, về sau có mùi máu tanh xộc lên nên hơi khó chịu, sau đó ông Thành còn hét lên nên tôi mới đến đâm thêm vài nhát để cho ông ấy không còn nói nữa, sau khi thấy ông Thành nằm gục không còn phát ra tiếng thì tôi cũng không còn muốn đâm nữa, mặc dù biết bà Phương chưa chết nhưng tôi vẫn bỏ về”.
Nghe những lời khai như vậy, hơn nữa quá trình khai báo vẻ mặt của Liêm rất bình tĩnh, không có chút sợ hãi nào, cũng chưa thấy một chút sự ân hận trong câu nói mà còn xem lần một chút tự hào vì mình đã đạt được mục đích mà Điều tra viên, cán bộ điều tra lấy lời khai cũng cảm thấy ghê rợn và tức tối. Liêm bị tạm giam tại Cơ quan thi hành án hình sự công an huyện Cao Lãnh để chờ kết quả giám định liên quan đến vụ án.
Quá trình điều tra vụ án, lấy lời khai, Cơ quan điều tra đã xác định, vợ chồng ông Thành, bà Phương là hai người rất hiền lành, tử tế, có hai con đều đã lớn và đi làm ăn xa nên chỉ có hai ông bà ở nhà. Bình thường hàng xóm có chuyện gì cần giúp là ông bà đều sẵn sàng giúp đỡ như cho vay tiền, cho mượn dụng cụ,…Việc Liêm bị nghiện những người trong thôn đều không xa lạ gì, ban đầu cũng có rất nhiều người bán tán, hễ những ngày thấy Liêm có dấu hiệu lên cơn thì đều có lời xì xào, tuy nhiên ông Thành, bà Phương thì chỉ lúc mới đầu, về sau hai người cũng không quan tâm đến việc này vì không phải chuyện của nhà mình và cũng không tỏ thái độ với gia đình Liêm và Liêm.
Theo lời khai, Liêm có sử dụng ma túy trước khi phạm tội, kết quả xét nghiệm ma túy cũng cho thấy Liêm dương tính với ma túy. Cùng với những lời khai về quá trình phạm tội, các tình tiết liên, Điều tra viên điều tra vụ án cảm thấy nghi ngờ liệu Liêm có vấn đề về tâm thần hay không mới có thể làm ra được hành vi như vậy với một cái lý do rất là hoang đường, là do mình nghĩ ra. Bởi vậy ngoài quyết định trưng cầu giám định các vật chứng liên quan đến vụ án, giám định thương tích đối với nạn nhân, Điều ra viên đã trưng cầu giám định thêm về giám định pháp y tâm thần đối với bị can Liêm.
Vậy, Liêm có bị bệnh tâm thần hay không? Kết quả điều tra, truy tố, xét xử vụ án như thế nào? Nạn nhân chưa chết thì liệu Liêm có phải phạm tội giết người không hay tội khác? Hãy chờ đón phần tiếp theo (PHẦN 3) của câu chuyện mà Luật Ánh Ngọc sẽ mang đến cho bạn.
Phần 3>>: >>KẾT<< Chỉ vì suy đoán mà phạm tội giết người? Kết quả thích đáng cho người phạm tội